Hai Duong : Cô Dohongha Ha, Bài hát này làm anh nhớ đến anh Hòe, em chị Nhung bạn chị Ninh. Ngày đó sáng sáng hai anh em (H lớn hơn anh một tuổi) đi xe đạp lên cảng Vật Cách học nghề. Người thày đầu tiên là anh Thuan Le Canh bạn anh Nguyen Thai Do. Khi đó anh T ở cảng Vật Cách tìm cách để hai đứa lọt vào cảng mà không ai kêu ca. Ngày đó có một chiếc cần cẩu của Liên Xô rất phức tạp. Nhìn vào sơ đồ điện anh hoa mắt. Giờ nghỉ, Hòe thường ngồi tâm sự với anh về tương lai (ngày đó anh mới hết trung học và chưa đủ 18 tuổi rất non nớt...) và hát nhiều bài hát cho anh nghe trong đó có bài Besame Mutso này. Anh Hòe cũng đam mê điện tử và chơi violin. Sau anh ấy tìm được việc ở phòng thí nghiệm ĐHBK Hà Nội. Sau này, khi anh đã trưởng thành, chính anh Hòe đã lấy hàng "lái tia" do anh chế tạo mang lên Hà Nội và lúc anh đang học ĐHBK Hà Nội, hai anh em hay cùng nhau đi sửa TV ở trên đó. Âu cũng là một kỷ niệm!
Hong Ha : Anh Hoè giờ nhà ở phố Huế gần chợ Giời phải không anh. Sao cái thời xưa rất khổ mà anh em mình vẫn đam mê âm nhạc, đặc biệt là nhạc cổ điển.
Nguyen : Làm anh nhớ lại chiếc xe cần cẩu 16 tấn K160 của Nga ...có một mảng chỉnh lưu Selen(thay vì dùng điện trở) rất lớn dùng để thay đổi tốc độ của động cơ 3 pha rotor quấn dây .Bây giờ nhìn lại những ngày đó mới thấy nó thâ sơ đơn giản biết chừng nào
Nguyen : Ngày xưa rất khổ ,nhưng cả làng cả nước đểu như nhau nên mình không thấy khổ ..Vả lại những năm sau này khi các em đã lớn , nhà mình so với những nhà xung quanh thì cũng hơn một tí ..Trong khi cả khu phố không có điện thì nhà mình có điện 6 giờ do mấy tiểu yêu thợ điện nhà mình câu điên vào hệ thống điện chiếu sáng đèn đường của thành phố ...bật điện lúc 6 giờ tối .Anh Lạng Sơn vẫn hay nói đùa : thợ may ăn rẻ , thợ vẽ ăn hồ ...còn mình là thợ điện thì ăn điện
Hà : Anh Sơn thì cho tiền Hienluong Do học đàn, còn anh thì cho em tiền. Hai chị em học violin ông Lễ là em ông Hiệu đàn Sơn Ca ở Cầu Đất. Trong khi anh Nguyen Thai Do thì bốc vác ở Cảng, còn anh Sơn thì làm nhà máy Nhựa Tiền Phong. Nhiều lúc bây giờ em cứ nghĩ: Sao hồi ý khổ thế mà vẫn nghe Chopin, Bethoven, vẫn học đàn được nhỉ. Em thấy
cảm ơn được ba má dạy làm người, còn các anh giúp chúng em có tri thức.
Hai Duong : Ha ha bác Nguyen Thai Do! Chúng em thế hệ sau đã sớm sống khôn ngoan nhờ các bác đi trước. Nhà ta toàn các tiểu yêu thợ điện. Tính ra nè: Nguyên, Sơn, Quang, Dương, Thọ đều là thợ điện. Em xin kể một chuyện. Không biết có ai còn nhớ không? Anh Sơn "thoát" nhà máy 23/9 với một "pha" rất đặc biệt! Hôm đó anh S chuẩn bị sẵn dây da an toàn đeo chắc chắn. Bác trèo lên cột điện nhà máy. Buộc chặt dây da rồi thả mình treo lơ lửng và hét lên như đang tai nạn điện giật. Hôm sau bác xin "quít" và nhảy luôn sang nhà máy nhựa TNTP!
Hai Duong : Cô Dohongha Ha, người đầu tiên ở nhà ta anh Sơn cho tiền đi học violin chính là anh. Hienluong Do là sau này. Ngày đó anh Sơn làm được đồng lương đầu tiên ở nhà máy Chai Hải Phòng. Anh Sơn đã mua một chiếc violin cỡ 3/4 rồi đưa anh đến học thầy Lễ em ông Sơn Ca. Anh học được ít lâu thì chiến tranh xảy ra. Đi sơ tán và tất cả việc học chấm dứt. Ngày đó anh rất sợ thầy Lễ và luôn tủi thân vì không bao giờ được thày khen. Thày bẻ tay anh rất đau vì anh không ấn dây đàn thật tự tin còn tay phải cầm "ác xê" cũng bị thày sửa rất nhiều lần....

Nguyen : Bây giờ bao nhiêu năm mới kể .Cuộc đời làm thợ điện của ông Sơn nhà mình là may mắn nhất.Khi đi xin việc ở 23/9 .,liếc vào nhà máy thấy dùng máy phát dã chiến 30 Kw của Đức thế là Sơn ra Cảng HP thực tập cách đề máy ,đóng cầu dao điên ...Thế là ngày hôm sau quay lại 23/9 xưng là thợ điện ở Cảng HP ,chuyên môn về máy phát điệnDK30 Sau khi sát hạch trên may phát điên ,23/9 nhận với lương bậc 2
Hà : Nhiều chuyện bây giờ em mới biết dâyd. Hôm nào đi học đàn là vừa đi đường vừa nhẩm bài. Ô Lễ khắt khe, cũng bẻ tay cầm ac xê như anh Dương, lúc nào em cũng tự ti sao mình dốt thế.
Hai Dương viết : Anh Nguyen Thai Do, em cũng có chút may mắn là nhờ các bác. Anh Hồng thợ điện Đồng Tâm Quốc Tế mách anh Sơn nhà máy xay HP đang cần thợ điện. Anh S giục em đi thử nghề. Anh S xui em phải mặc một bộ bảo hộ lao động nhem nhuốc bẩn thỉu. Túi thòi ra cái cán kìm điện Diamond của Trung Quốc và phải tỏ ra thật thực tế già dặn. Ngày đó em mới có 19 tuổi nhưng khai là 23 để phù hợp với 3 năm học nghề sau 18 tuổi và kinh nghiệm thực tế một năm. Người phỏng vấn em là anh N, tổ trưởng tổ điện. Một điều rất may mắn là anh N có cảm tình với em. Sau này có mấy người ghen tuông với em trong đó có một anh lúc đầu rất ghen ghét nhưng sau chính anh ta lại thích em vì biết em lắp radio và rồi anh ta thuê em lắp một chiếc cho anh ấy. Một hôm buổi tối đi họp chi Đoàn nhà máy, thấy một người khoác chiếc áo choàng to và tiếng "Đài Tiếng Nói Việt Nam" oang oang vang lên bên hông trong khi kéo theo là một đoàn các cô gái khúc khích cười nói. Trong đêm tối, em nhận ra chính là anh thợ điện đó và chiếc radio anh đeo bên hông là do em lắp!

